Một ngày như bao lần. Tôi nhớ năm đó là năm 2016. Lúc đó tôi còn là 1 cậu sinh viên ngành xây dựng. Sau khi tôi đi bưng quả cho 1 đám cưới tại quận 12 về. Về tới phòng nghỉ ngơi nhưng tâm trạng tôi lúc đó lâng lâng và nhiều cảm xúc.
Chắc có lẽ nơi tôi đến bưng quả là 1 nơi giống quê tôi. Tuy là ở thành phố nhưng khu đó rất giống quê. Cũng có sông, cũng có hàng dừa, cũng có đồng lúa và con đường đất. Và với việc nơi đó có đám cưới nhộn nhịp nên khiến tôi có cảm xúc dạt dào. Về đến nhà là tôi tuông ra thế này đấy. Đối với người khác đọc vào thì chả có gì nhưng riêng với tôi đó là cả 1 câu chuyện dài. Tôi xin gửi tâm tư của tôi vào bài thơ này.

” Em về đất Quảng quê anh
Xanh xanh bát ngát một màu lúa non
Con sông lớn nhỏ kéo dài
Lai rai tới cửa, đổ về biển khơi
Trùng trùng núi đồi khắp nơi
Anh đây nhớ đến tuổi thơ ùa về
Cánh đồng lúa chín bờ đê
Con sông anh tắm lối về tuổi thơ
Một thời giữ bò giữ trâu
Lâu lâu giữ chó dễ bề trộm ngô
Tuổi thơ kí ức tràn đầy
Anh đây kể hết chắc vài chục trang
Làng anh chất phát thật thà
Và anh cũng thế đậm đà chất quê
Thương anh, em có bằng lòng
Về quê anh sống một lòng đắp xây
Nơi đây mọi thứ đủ đầy
Non, sông , biển, lúa chẳng hề thiếu chi
Thương anh , em cứ yên lòng
Anh đây hứa hẹn tấm chồng thủy chung.
Cùng nhau góp sức xây nhà
Một đội bóng đá đang chờ chúng ta.
Hai chữ “Hạnh Phúc” tôn thờ
Lâu lâu lấy xuống rồi lại để lên.
Công việc bếp núc nội trợ
Anh đây chẳng biết nề hà việc chi.
Chung tay một hướng cùng đi
Khi mệt thì nghỉ, khỏe rồi lại đi.
Miễn sao đừng bỏ giữa đường
Một mình lủi thủi , vui buồn cùng ai.”
Tác giả: Nguyễn Văn Quốc
Xin cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quan tâm đến bài viết này. Chân thành cảm ơn.